Sáng sớm, những tia sáng đầu tiên lọt qua khe cửa sổ, cùng tiếng chuông báo thức khiến tôi tỉnh dậy. Một ngày mới lại bắt đầu.
Tôi mở cửa sổ, đón lấy những cơn gió nhẹ, trong lành của buổi sáng như nhận lấy nguồn năng lượng cho một ngày làm việc.
Vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đi làm và ăn sáng.
Trong lúc thưởng thức bữa sáng của mình tôi thường xem chương trình hài độc thoại mà mình yêu thích. Tôi tin rằng điều đầu tiên sẽ mang lại ấn tượng cho mình, giống như mối tình đầu rất khó thể quên. Nên để có một ngày thật vui vẻ, tôi đã tự tạo cho mình những tiếng cười mở đầu một ngày.
Đúng bảy giờ sáng, tôi đéo chiếc túi xách lên vai và bước vào thang máy. Chiếc thang máy không ngừng dừng lại ở các tầng. Người công nhân với bộ đồ bảo hộ chỉn chu, những ông bố, bà mẹ dắt theo những đứa con nhỏ, khoác trên vai bao nhiêu những chiếc ba lô lớn, nhỏ có đủ, cậu bé học sinh với chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, trên tay cầm chiếc bánh mì…
Mọi người đều có nhiệm vụ riêng của mình nên trông ai cũng đều rất vội vã. Tôi chợt nhận ra rằng không chỉ riêng tôi, mà mọi người cũng vậy. Sáng nào tôi cũng vội vã để đi làm, khoảng thời gian đó tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị.
Tôi quyết định chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ sống chậm lại để cảm nhận những điều xung quanh.
Con đường từ nhà đến công ty chỉ vỏn ven hơn hai cây số, nhưng cũng là đoạn đường lãng phí nhiều thời gian nhất. “Đặc sản” của Hà Nội là những con đường kẹt xe. Nhưng mấy ai có thể nhận ra được nhiều điều thú vị ở đây, nếu không dừng lại quan sát và cảm nhận mọi người xung quanh.
Câu chuyện đến từ hai người cùng sống trong một khu chung cư.
- Anh làm việc ở đâu vậy?
- Công ty tôi ở tận Bắc Từ Liêm.
- Xa vậy à ? Động lực nào khiến anh ngày nào cũng đi xa và chịu tắc đường như vậy?
- Công việc này tôi làm lâu rồi, lương cũng ổn định. Còn nếu để trả lời cho động lực nào thì đó là nghèo.
Từ một câu chuyện nhỏ, nó cũng khiến tôi suy ngẫm ít nhiều về cuộc sống của mình. Tôi may mắn hơn người đàn ông đó, tôi đã có một công việc ổn định và công ty cũng gần nhà.
Nếu giống như thường ngày tôi chỉ cắm đầu vào chạy xe thì tôi đã không nghe được câu chuyện như vậy, không nhìn thấy nụ cười của những đứa trẻ được đến trường, cũng như khuôn mặt khóc mếu máo của đứa trẻ lần đầu vào lớp một. Tôi sẽ không được chứng khiến những điều vui vẻ trong khoảng thời gian dừng lại của cuộc sống.
Cuối cùng tôi cũng đến được công ty, điều đầu tiên tôi phải làm là chấm công.
Và tôi phải trả giá cho sự chậm lại của mình bằng hai phút đồng hồ đi làm muộn. Tôi đã cảm thấy buồn và hụt hẫng.
Bước vào phòng làm việc, tôi thấy mọi người đang dọn vệ sinh, tôi đã chạy lại và dọn dẹp cùng. Những câu chuyện sẻ chia về cuộc sống gia đình, câu chuyện về con cái hay đơn giản là về chiếc đầm mới mua. Nhờ những người đồng nghiệp của tôi mà tôi đã lấy lại được sự vui vẻ và hứng thú để làm việc.
Phòng tôi không chia hay phân công trực nhật, mọi người đều có nhiệm vụ làm vệ sinh chỗ mình ngồi và dãy mình thuộc. Tôi thấy điều đó rất ổn, cứ thấy bẩn là có thể dọn dẹp cùng nhau nên phòng làm việc của tôi lúc nào cũng sạch sẽ.
Tôi ngồi vào bàn làm việc quen thuộc và bắt đầu một ngày mới.
Bắt đầu một ngày ở công ty là bản tin phát thanh buổi sáng:
“Tự hào thay khúc hát mặt trời…CADISUN…CADISUN tiếp bước cha anh” là bài hát quen thuộc mỗi lần phát thanh vang lên, sau đó là bản tin.
Chị lễ tân với tone giọng ngọt ngào, trong trẻo. Nội dung của các buổi phát thanh thường là cập nhật về tình hình, các sự kiện của công ty qua các ngày và các vấn đề xã hội đang hiện hành.
Hôm nay bản tin mà công ty tôi truyền tải đến người lao động là lời khuyên dành cho mọi người không nên chủ quan sau thời gian giãn cách xã hội Covid-19, phải chú trọng bảo vệ sức khoẻ bản thân và gia đình của mình.
Giống như chuông báo thức, cứ đúng giờ chuông điện thoại cũng sẽ reo. Mọi người trong phòng lại quay lại với guồng quay của công việc.
Tôi là người vào phòng này muộn nhất nên kinh nghiệm làm việc chưa có nhiều, những áp lực, những khó khắn đôi lúc cũng khiến tôi chùn bước.
Nhưng tôi có những người đồng nghiệp thân thiện, những người thân trong ngôi nhà thứ hai của tôi, họ cho tôi niềm tin, động lực và lan toả sự đam mê, sự đắm say, nhiệt huyết trong công việc cho tôi.
Điều tôi học hỏi được từ họ là:
- Hãy làm hết (hãy hoàn thành tốt công việc mình được giao trước tiên và sau đó là giúp đỡ người khác)
- Hãy ăn hết (Khi lấy cơm trưa nên ăn uống gọn gàng, lấy cơm vừa đủ ăn, tránh thừa, lãng phí đồ ăn)
- Hãy giúp hết (Mở lòng, luôn thân thiện và sẵn lòng giúp đỡ mọi người xung quanh)
Khi bạn tập trung vào công việc, thì thời gian trôi qua thật nhanh chóng.
Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, rệu rã sau một ngày làm việc căng thẳng. Tất cả mọi điều mà bạn nhận được đều phải đánh đổi từ một thứ gì khác.
Tôi cũng mệt mỏi, cũng cảm thấy năng lượng mình bị cạn kiệt nhưng công việc của tôi đã hoàn thành, mọi cố gắng của tôi đều được đền đáp.
Tôi đã cho đi sự giúp đỡ và nhận lại được những lời cảm ơn. Nhìn ai tôi cũng thấy nụ cười trên khuôn mặt của họ. Sự lạc quan, yêu đời của họ cũng tạo cho tôi nhiều động lực.
Nhìn lại cả quá trình làm việc, tôi đã đạt được điều mà mình mong muốn. Những thành quả đó lại chính là thứ mang đến sự hạnh phúc cho tôi.
Có thể đối với nhiều người một ngày làm việc là một ngày mệt mỏi, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi đã tìm thấy được niềm vui của mình. Tôi tìm thấy nơi tôi thuộc về, CADISUN, nơi đây như một ngôi nhà thứ hai của tôi, có những người thân, người đã tạo cảm hứng và giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc.
Mọi người thường hỏi sao lúc nào cũng thấy tôi cười, vì tôi cảm thấy hài lòng, hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Mỗi ngày đối với tôi đều là một ngày kỷ niệm, sẽ được lưu giữ trong bộ não không biết bao nhiêu byte.
Tôi cũng mong mọi người, mọi thành viên của đại gia đình CADISUN đều sẽ tìm thấy được niềm vui trong một ngày làm việc tại đây.
Tác giả: Trương Huyền Trà - P.KDKV1 - Khối Kinh doanh