CADI-SUN ! Tình Cảm Một Gia Đình
Ta sẵn sàng mở ví
Với cả người không quen.
Có khi nào quên lãng
Những người bạn kề bên ?
Vũ Đình Hoàng, chàng trai trẻ với bao khát vọng và đầy nhiệt huyết trong cuộc sống, trong công việc, với bao ước mơ hoài bão. Đó là người con của Cadi-Sun. Đó là người em, người bạn và là người đồng nghiệp thân thiết của tôi, của chúng ta! Thế nhưng bao khát vọng tương lai, với bao ước mơ hoài bão của tuổi trẻ rất có thể phải dừng lại khi mà căn bệnh suy thận quái ác đang hàng ngày hành hạ em cả về sức khỏe lẫn tinh thần!
Trong những ngày Hoàng nghỉ nằm viện, tôi cũng không có dịp được gặp em. Hỏi thăm nhau cũng chỉ là qua những dòng tin nhắn, qua những cuộc điện thoại vội vàng; bởi ai cũng có việc riêng, ai cũng đang cố gắng lao động vì cuộc sống bản thân và vì gia đình gắn bó. Thế nhưng Hoàng lại đang cố gắng gồng mình chống chọi với từng cơn đau của bệnh, gia đình em đang cố gồng mình để chạy vạy lo toan với số tiền viện phí quá lớn của ca điều trị. Con số 1 tỉ đồng có thể là nhỏ bé với một số người, nhưng lại quá lớn đối với những người công nhân viên như anh chị em chúng ta.
Hàng ngày chúng ta đi làm vất vả có, niềm vui có, nỗi buồn cũng có, mồ hôi và nước mắt đều có. Nhưng có lẽ niềm vui lớn nhất của chúng ta đó là sau 1 ngày làm việc mệt mỏi về đến nhà còn được nghe tiếng gọi , tiếng nô đùa của con nhỏ, tiếng động viên hỏi thăm của người thân. Còn em? người bạn của chúng ta sáng thức dậy với 4 bức tường phòng bệnh, là hình ảnh của những người thầy thuốc với áo trắng blouse. Là hình ảnh của người mẹ già cũng đang hàng ngày phải chạy thận như mình. Là hình ảnh người vợ đang phải gánh vác thêm cả trách nhiệm của chồng để chăm lo cho 2 đứa con thơ và người chồng đau ốm. Em cười đó, nhưng đó cũng chỉ là tự cười như để trấn an chính mình, trấn an cho 1 ngày mới tiếp tục chống chọi lại từng cơn đau của những lần lọc máu!!! trấn an gia đình , trấn an vợ con cố gắng để cùng mình chiến đấu với căn bệnh còn kéo dài, dài mãi, dài mãi…. Hoàng không được như chúng ta sáng sáng đi làm, tối tối về bên gia đình thân yêu, thay vào đó là tâm lý, là tinh thần sa sút, là những nỗi nhớ nhà, nhớ con , nhớ đồng nghiệp bạn bè người thân đến da diết khôn nguôi…
Có lần tôi nhắn tin hỏi em, “sức khỏe dạo này sao rồi”. mãi mới thấy em phản hồi lại: “em vừa lọc máu”. Thực sự tôi cũng chẳng biết phải nên nói như nào , vì có nói cũng chỉ biết động viên em cố lên, thế nhưng tự trong đáy lòng bỗng dưng thương cảm. Xong lại thấy em nhắn tin “ thận em hỏng rồi, không giữ được, chi phí thay thận lớn quá, cỡ 1 tỉ”. Tôi đang soạn và trả lời tin nhắn thì lại nhận được tin em “chắc em phải bán nhà không đủ”. Tự nhiên tôi nén tiếng thở dài, đôi bàn tay run run, đôi khóe mắt cay cay, đôi bờ môi mặn mặn…
Khi tôi vẫn còn đang bế tắc chưa biết sẽ làm gì có thể để giúp em, thì lãnh đạo cùng ban chấp hành công đoàn công ty đã kịp thời phát lời kêu gọi, tất cả hướng về em. Chúng tôi hướng về em, những người bạn những người đồng nghiệp cùng hướng về em. Ngay cả những người con em cũ của Cadi-sun, họ đã từng làm việc tại công ty nay đã chuyển công tác, nhưng khi nghe tin mọi người đang chung tay giúp sức thì những người bạn đó cũng hưởng ứng lời kêu gọi và cùng chúng tôi tạo thành một tập thể đoàn kết. Có lẽ trong đời tôi biết bao lần từng thiện nguyện, công ty tôicả ngàn vạn lượt quyên góp và làm hảo tâm, nhưng chẳng có lần nào khiến tôi thấy nhớ và ấm lòng như lần này. “Một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao“. Có thể số tiền chúng tôi chung sức không phải là con số lớn, nhưng tình cảm của chúng tôi gửi về em lại vô cùng nhiều, tình cảm của cả một tập thể, tinh thần của cả một công ty. Và tôi thấy yêu quý, hãnh diện tự hào về công ty mình, nơi thực sự là một gia đình. Gia đình Cadi-Sun đầm ấm!!!
Tác giả: Trịnh Đình Tươi - P.KHVT - Nhà máy Bắc Dương