Tình người CADI-SUN - T/g Vũ Tiến Cường
Tôi sẽ không bao giờ quên con người đó, với mọi người có thể đó là bình thường nhưng đối với tôi đó là một tình người thật cao quý và đáng chân trọng. Tôi xin kể mọi người nghe câu chuyện của tôi.
Năm đó tôi mới ra nhập vào CADISUN, với công nhân mới vào tập tọe như tôi cái gì cũng thấy bỡ ngỡ lắm. Nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm vì lần đầu tiên tôi biết về dây cáp điện. Tôi được đầu quân vào làm công nhân tổ bọc đồng. Những ngày đầu cọ sát với công việc tôi thấy cũng bình thường, nhưng khi bắt tay vào làm việc chính thức tôi mới thấy không đơn giản như mình nghĩ.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó mộtngày giữa tháng 4 tôi làm ca đêm. Vì công ty tôi làm 2 ca, ca ngày và ca đêm. Hôm đó ngoài trời đang có bão, lên không khí rất mát mẻ. Tôi được trưởng máy phân công cho việc trông máy chỗ giàn thu dây. Do tôi vẫn chưa quen việc phải làm đêm, lên đêm đó tôi xảy ra chuyện. Do tôi bất cẩn lên khi dây rùa vào lô tôi bị kẹp tay lúc đó hoảng loạn quá tôi chỉ kịp kêu lên “ anh M ơi cứu em”. Anh M đang làm ở giàn máy bên cạnh chạy sang bật công tắc dừng khẩn cấp máy thu dây. Lúc đó người tôi cùng cánh tay bị kẹp cũng đang lơ lửng ở trên lô dây cao 2.0m. Được sự giúp đỡ của mấy anh thì tay của tôi cũng cho ra được khỏi cái lô dây đó. Lúc đó chân tay tôi thực sự sợ run lên không còn cảm giác. Chỉ thấy lúc đó anh trực chỉ huy nhà máy xuống cùng 1 anh nữa trong tổ đang làm sơ cứu cho tôi rồi đưa tôi đi cấp cứu.
Nhưng đen cho tôi là hôm đó trời mưa bão gọi taxi đi cấp cứu mà mãi không thấy xe đâu. Hai anh cứ đi đi lại lại tôi thì tay chảy nhiều máu mới sơ cứu qua cũng đang hốt hoảng lo âu. Đợi mãi ngoài trời đã ngớt mưa nhưng gió rít từng hồi, hai anh quyết định đèo xe máy đưa tôi đi. Biết là đi trong tình hình như vậy là rất nguy hiểm, nhưng sợ tôi mất máu nhiều lại đau lên hai anh quyết định đi.
Khi đến bệnh viện bác sĩ tỉnh khám, chụp chiếu và cầm máu cho tôi. Bác sĩ bảo phải tháo đốt ngón tay, thôi tôi nghe mà rời rụng chân tay. Tôi thanh niên chưa vợ vẫn còn trẻ mà … nghĩ như vậy thôi tôi đã không muốn nghĩ tiếp rồi. Như biết suy nghĩ của tôi anh trực chỉ huy quyết định cho tôi chuyển viện lên tuyến trên kiểm tra. Anh cho anh đi cùng về nhà máy làm việc còn một mình anh đưa tôi lên Hà Nội cấp cứu.
Thật may cho tôi lên Hà Nội các bác sĩ đầu nghành với kĩ thuật và máy móc công nghệ cao đã cứu được cánh tay của tôi. Đêm đó anh trực chỉ huy đã ở cùng tôi lo thủ tục giấy tờ và chăm sóc tôi. Vì tôi đi làm xa nhà không có người thân quen lên anh phải đợi bố mẹ tôi ở quê ra chăm tôi anh mới yên tâm ra về. Nhìn anh phờ phạc khi phải chạy chỗ lọ chạy chỗ kia lo cho tôi mà tôi thấy nghẹn lòng.
Tình người là như vậy đó đâu có cần phải là người thân của mình mới lo như vậy được đâu. Dù sự việc đó xảy ra cách đây cũng được 3 năm rồi nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy tôn trọng và thầm cảm ơn anh. Người không những đã có quyết định sáng suốt cứu lấy đôi bàn tay của tôi, mà còn cho tôi học được tình người, đó là quan tâm chia sẻ những lúc khó khăn.
( Đây là câu chuyện chia sẻ của một bạn công nhân kể mà tôi đã được nghe, tôi xin phép được viết ở đây để chia sẻ cho mọi người biết được những con người tốt)
Lượt xem: 1610