Nét đẹp Công đoàn: Sự tử tế!
Những ngày cuối tháng 3, tiết trời se lạnh, lún phún mưa phùn như báo hiệu cái rét cuối cùng còn sót lại trong năm.
Chiều ngày Thứ Bảy, tôi cùng Anh Dũng xin nghỉ sớm trước 30’ để sang thăm nhà một người bạn bên Lương Tài - Bắc Ninh.
Đang đi, anh bảo tôi khi nào thấy quầy bán hoa quả thì ghé vào mua ít đồ, chứ chả lẽ đến chơi nhà mà đi tay không thì ngại lắm.
Đến thị trấn Thứa, tôi nhìn thấy từ xa có quán nhỏ bán hoa quả liền bảo anh tấp vào. Xuống xe, chúng tôi nhìn thấy quán bán hoa quả nhỏ nhắn nhưng rất gọn gàng, từ xa chị chủ quán đã đon đả:
- Mời các anh vào mua hoa quả ạ?
Chưa kịp nói gì. Chị nhìn chúng tôi vẫn đang trong trang phục Cadisun và đeo khẩu trang, tiếp lời:
- Các anh làm ở Cadisun ạ?
- Chị quen ai làm ở Cadisun à? Anh Dũng hỏi
- Anh Dũng à? Phải Anh Dũng không? Cô chủ quán đáp lời.
- Chị là … (giọng anh Dũng ngập ngừng)
- Em là P.. , vợ anh Tám – Nguyễn Văn Tám đây ạ. (vừa nói người phụ nữ vừa bỏ khẩu trang ra)
Nghe chị nói là vợ anh Tám, nhìn khuôn mặt chị tôi lại nhớ đến ngay một việc hết sức đau thương xảy ra vào một ngày giữa tháng 9/2019 khi anh Nguyễn Văn Tám và anh Trần Xuân Tú – Công nhân Tổ đúc cán, bị tai nạn giao thông và không qua khỏi.
Nói về anh Tám, một con người hiền lành và chăm chỉ. Anh sinh ra trong 1 gia đình nghèo, đông con ở huyện miền núi Tân Sơn, tỉnh Phú Thọ. Anh gặp chị P tại Lương Tài - Bắc Ninh và cùng xây dựng gia đình được 4 năm và có 1 con gái 3 tuổi, anh chị ở luôn tại quê vợ bên Lương Tài.
Anh không chỉ là trụ cột gia đình nhỏ mà cũng là trụ cột của gia đình anh ở Phú Thọ. Đấy là khi đi đám tang anh trên Phú Thọ tôi nghe mẹ anh và người nhà anh nói thế. Mặc dù anh đi làm xa, hàng tháng vẫn gửi tiền về cho bố mẹ, vậy mà …
Giờ hàng ngày, con thơ tựa cửa chờ bố, vợ trẻ chờ chồng, bố mẹ ngóng tin con …Thật đau xót biết bao khi vợ dại, con thơ, mà anh gặp nạn ra đi sớm …
Sau đám tang anh một tuần, Nhà máy đã tận tình hướng dẫn gia đình chị làm các thủ tục lĩnh tiền trợ cấp tử tuất và các trợ cấp khác từ BHXH.
Tôi còn nhớ lần đầu gặp chị: Đó là 1 người phụ nữ gầy gò với khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Có lẽ chị đã khóc cạn nước mắt để xót thương cho người chồng, cũng như khóc thương cho số phận mình. Chị tâm sự gia đình kinh tế khó khăn nên đã bán chiếc xe bị tai nạn đi để trả nợ chi phí lo ma chay cho anh, mà anh bị tai nạn bên bảo hiểm xe cũng không trợ cấp đồng nào, họ bảo do anh điều khiển xe có nồng độ cồn. Còn chị làm thuê cho 1 xưởng may gia công tại làng, cũng không có chế độ gì, lúc nào có việc thì họ gọi đi làm, hết việc thì bảo ở nhà. Tháng cũng chỉ được vài triệu … Khổ nhất là đứa con, mới có 3 tuổi đầu đã mồ côi cha …
Lần thứ hai tôi gặp chị đó là khi chị đến Phòng HCNS cảm ơn: Chị bảo ngay sau khi có kết quả chi trả tiền trợ cấp tử tuất, Nhà máy đã điện thoại tận tình cho chị và hướng dẫn chị lên BHXH huyện Lương Tài để lĩnh, nhưng khi chị lên thì họ bảo chưa nhận được giấy tờ gì, chị điện lại cho P.HCNS Nhà máy. Chị nghe nói, em Ngân đã đóng vai BHXH Cẩm Giàng nói rằng đã gửi đầy đủ thủ tục cho BHXH Lương Tài, có chữ ký nhận đầy đủ, rằng ang Tuấn - người làm thủ tục chi trả cho chị, nếu xác nhận là chưa nhận được đầy đủ giấy tờ thì BHXH Cẩm Giàng sẽ điện ngay cho Giám đốc BHXH Lương Tài, thế là cậu Tuấn đó mới vội vàng gọi chị lên chi trả đấy.
Không những thế, chị còn nói Lãnh đạo Nhà máy còn thường xuyên gọi điện thăm hỏi, động viên gia đình chị. Vừa rồi con chị cũng nhận được quà Trung Thu đấy. Cháu còn tự hào khoe với các bạn đây là quà của cơ quan bố gửi tặng … Giọng chị như nghẹn lại.
- Thế chị đã trả hết nợ chưa? - Anh Dũng hỏi
Chị bảo vẫn còn nợ khoảng gần 20 triệu nữa, nhưng chắc 1 năm nữa chị sẽ trả xong thôi. Lần thứ ba tôi gặp chị là vào những ngày giáp Tết âm lịch 2020, khi Công ty chi trả tiền lương tháng 13 và 1 suất quà Tết cho CBCNV. Anh Dũng nói với chị rằng đây là món quà, là lễ Cty gửi chị về thắp hương cho anh và mong mẹ con chị khắc phục khó khăn, cố gắng vượt qua.
Chị gửi lời cảm ơn mà nước mặt chực rơi trên khuôn mặt, chị không dám ngẩng đầu lên sợ chúng tôi nhìn thấy đôi mắt đã ứa lệ. Ngừng 1 lúc chị nói: “Em đã đi làm nhiều công ty, nhưng em chưa từng thấy công ty nào mà Lãnh đạo lại quan tâm đến gia đình công nhân và đối xử tử tế như thế này. Em cảm ơn anh chị, cho em gửi lời cảm ơn đến các lãnh đạo Nhà máy và Công ty ạ”.
Vậy là đã hai năm trôi qua, tôi mới gặp lại chị, tôi thấy chị đã có vẻ đỡ gầy hơn trước, tuy sự khắc khổ vẫn hằn lên khuôn mặt chị.
- Chị vẫn khỏe chứ. Dạo này chị và cháu sống thế nào? Anh Dũng hỏi.
- Dạ, em vẫn khỏe. Sau Tết năm 2020 em đã nghỉ làm ở xưởng gia công may rồi anh ạ. Em chuyển sang bán hoa quả, tuy là vất vả nhưng cũng đủ để em nuôi con? Mà hai anh đi đâu mà mua hoa quả thế?
- Chúng tôi sang nhà một người bạn chơi chị ạ - A Dũng đáp.
Sau một hồi nói chuyện, chị bảo chị thỉnh thoảng vẫn hỏi thông tin và chị rất mừng thấy Công ty ngày càng phát triển. Chị nói chị vẫn luôn trân trọng sự tử tế của Công ty.
Chia tay chị với lời chúc sức khỏe và không quên nhắn chị nuôi dạy con nên người. Chúng tôi lại nhận được lời cảm ơn từ chị. Trong ánh mắt của chị vẫn còn đó nỗi buồn, những khó khăn, bộn bề của cuộc sống, tuy vậy đã ánh lên niềm hân hoan, niềm tin về tương lai.
Chúng tôi gặp chị trong 1 hoàn cảnh rất buồn nhưng với trách nhiệm của những người làm Công Đoàn đã ít nhiều tiếp sức, động viên chị vượt qua khó khăn - Đó có lẽ là niềm vui của những người làm Công Đoàn hôm nay.
Tác giả: Ngô Xuân Định - P.QTTB Nhà máy Hoàng Dương
* Tên nhân vật đã được thay đổi